Cố Phán Hề có chút ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói tỏa ra hơi thở bỉ ổi này, trong số những người cô quen biết thì chỉ có Ôn Văn là có thể phá ra mà thôi.
Có điều...
Trong trí nhớ của cô, Ôn Văn không phải là cường giả Đồng Hóa trung tự mà chỉ lả một thợ săn bình thường của thành phố mà thôi, sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?
"Mới đó đã không nhận ra tôi nữa rồi à? Lần này cũng ăn mặc không chính thống như thế, quả nhiên cô thích trò cosplay." Ôn Văn quay đầu lại, híp mắt quan sát Cố Phán Hề.
Cố Phán Hề đã thoát khỏi trạng thái thiên sứ Thánh Tinh, trên người mặc áo ba lỗ màu xanh lá cây và quần an toàn, bên ngoài là áo choáng bện bằng lá xanh, chẳng qua chiếc áo choàng kia hiện giờ đã biến thành vụn lá.
Nói là thích cosplay thì hơi quá, chỉ là Cố Phán Hề thật sự thích mặc những bộ quần áo có chút kỳ lạ.
Tới bệnh viện sẽ mặc đồ y tá, tới cục cảnh sát thì mặc đồng phục cảnh sát, vào trong rừng thì tự chế một bộ quần áo khá 'tự nhiên'.
Có người ngăn cản trước mặt làm Cố Phán Hề yên tâm được một chút, nhưng rất nhanh sau đó cô kịp phản ứng, Thương Nhãn không phải người mà Ôn Văn có thể đối phó.
Vì thế cô vội vàng nói với Ôn Văn: "Mau chạy đi!"
"Đây không phải đối thủ mà ngươi có thể đối phó, ít nhất cũng phải tìm siêu thợ săn thượng tự tới, hắn đã giết chết ba siêu thợ săn rồi."
Đã giết ba siêu thợ săn...
Ánh mắt Ôn Văn nhìn về phía Thương Nhãn ngày càng lạnh hơn, khí lạnh từ trên người anh tỏa ra làm xung quanh ngưng tụ thành một tầng sương trắng: "Nếu đã có ba người chết trên tay hắn thì tôi lại càng không thể rời đi."
Cố Phán Hề nóng nảy, vội vàng đè vai Ôn Văn nói: "Cậu nghe không hiểu lời tôi nói hay sao, cậu không thắng được hắn đâu, hành động cảm tính chỉ tạo thành tổn hại lớn lơn mà thôi, thừa dịp bây giờ cậu vẫn chưa bị thương thì mau tranh thủ cầu viện trợ đi, có mang kiếm ngọc theo không?"
"Kiếm ngọc, ừm... Ôn Văn gãi đầu, lấy ra cây kiếm ngọc chỉ còn lại một nửa nói: "Lúc chắn trước mặt cô khi nãy, tên này đã dùng ám chiêu hủy mất rồi."
"Aiz..." Cố Phán Hề thở dài một tiếng, hiện giờ cô chỉ có thể hi vọng Ôn Văn trốn khỏi tay Thương Nhãn, với trạng thái của cô hiện giờ, phỏng chừng sẽ chạy không thoát.
Ôn Văn cười hè hè nói: "Đừng bi quan như thế, cô cứ ở đây chờ là được rồi, tôi có thể chiến thắng, mặt khác nể tình cô lo nghĩ cho tôi, bảo tôi chạy trốn trước, chốc nữa tôi sẽ nhẹ tay một chút."
"Nhẹ một chút? Nhẹ cái gì chứ?" Cố Phán Hề khó hiểu hỏi.
Ôn Văn lộ ra dáng cười biến thái nói: "Tôi là người thù rất dai, trước đây cô từng đánh tôi, bởi vì cô mạnh hơn nên tôi chỉ có thể cố nhịn, bây giờ tôi muốn trả thù lại, cô cứ chờ đấy!"
Cố Phán Hề có chút dự cảm không tốt, nhìn biểu cảm biến thái của Ôn Văn, cái gọi là trả thù kia chỉ sợ không phải là chuyện đứng đắn.
Nhìn hai người không coi ai ra gì mà tám chuyện, Thương Nhãn đá ngã một cây cổ thụ, âm thanh vang dội hấp dẫn sự chú ý của hai người.
"Tao vẫn còn ở đây đấy, đừng có liếc mắt đưa tình trước mặt tao được không vậy, cho bọn mày nói chuyện lâu như thế là đủ lắm rồi đấy."
Vẻ mặt của Ôn Văn thoáng chốc trở nên u ám, hơi thở quỷ dị hơn cả ác ma tỏa ra: "Liếc mắt đưa tình? Mày đang mắng ai đấy hả?"
Cố Phán Hề bị hơi thở của Ôn Văn dọa cho run run, sau đó nhìn dáng vẻ giống như giận mà không có chỗ phát tiết của Ôn Văn, bị nói liếc mắt đưa tình với cô mà sao giống như đang sỉ nhục hắn vậy, rõ ràng người tổn hại là cô mà.
Cảm nhận được hơi thở của Ôn Văn, Thương Nhãn có hơi nghiêm túc nói: "Xem hơi thở của ngươi thì cũng không phải người đứng đắn gì, sao lại phải bán mạng cho Hiệp Hội Thợ Săn chứ?"
"Chẳng bằng gia nhập với bọn tao, người phụ nữ mày có thể giao cho mày xử lý, bên bọn tao vừa tổn thất mất một người, mày có thể gia nhập, với thực lực vốn có của mày, sau khi gia nhập có thể mạnh như tao bây giờ."
Ôn Văn chọt chọt lỗ tai bước tới trước một bước, một cây thương có kim long quấn quanh bay ra: "Kẻ tổn thất bên bọn mày có phải là chủ nhân của cây thương này không? Hắn đã bị tao giết chết."
Nhìn thấy cây thương dài kia, con ngươi màu trắng của Thương Nhãn hơi phóng đại, hắn biết rõ thực lực của Bạch Thương Long Thương, người có thể giải quyết được Bạch Thương thì cũng có thể uy hiếp hắn!
Vì thế Thương Nhãn quyết định ra tay trước chiếm lợi thế, tia sáng trắng bao phủ lấy khu vực của Ôn Văn, sau đó cười nhạt nói: "Ngay cả cái này cũng không trốn được mà còn dám mạnh miệng, thế thì mày cứ chết ở đây đi."
"Cẩn thận..."
Cố Phán Hề còn chưa nói xong đã nhìn thấy Ôn Văn đặt tay phải tới gần bả vai trái, cả cánh tay trở nên đen kịt, sau đó cánh tay quơ sang phía bên phải!
Màu sắc tái nhợt kia giống như gặp phải lỗ đen, hoàn toàn bị tay phải của Ôn Văn hấp thu, đen và trắng đối lập làm người ta có cảm giác kỳ quái.
Lúc này Cố Phán Hề mới thật sự tin tưởng Ôn Văn có thực lực đối phó Thương Nhãn!
Không ngờ còn không tới một năm, một người siêu năng giống như côn đồ ở thành phố Phù Dung Hà lại trở nên mạnh mẽ đến như thế này!
Có lẽ bây giờ cô nên lo lắng tới chuyện trả thù mà Ôn Văn nói là gì.
"Đòn tấn công của mày không cần phải né tránh, bởi vì nó căn bản không thể làm tao bị thương, mà mày nói rằng muốn tao chết ở chỗ này mới chính là mạnh miệng!"
Nói xong, chân Ôn Văn giống như có lắp lò xo, cả người vọt tới trước, thanh kiếm dài tỏa ra khí lạnh chém về phía Thương Nhãn.
Thấy Ôn Văn tấn công, Thương Nhãn thẩm thở phào một hơi, tuy Ôn Văn có thể chặn đòn tấn công của hắn nhưng thực lực thì vẫn chưa tới mức Tai Nạn thượng tự, không có chút đe dọa nào đối với hắn.
Bởi vì vốn người siêu năng trung tự đỉnh cấp, sau khi có được một phần sức mạnh của Kỳ Linh Châu, Thương Nhãn sớm đã đạt tới thực lực Tai Nạn thượng tự, so với Bạch Thương toàn lực ứng phó trước đó còn mạnh hơn nhiều!
Ánh mắt không thể tổn thương Ôn Văn, như vậy thì dùng quyền đấm cước đá là được, tay phải của hắn trở nên vai u thịt bắp hơn hẳn một vòng rồi đột nhiên nện về phía Ôn Văn, một quyền này nếu như đánh trúng thì cho dù Ôn Văn có là pho tượng sắt cũng có thể bị đập bể.
Khóe miệng Ôn Văn nhếch lên, đối phương không tới gần còn khó xử lý, nhưng sáp tới thế này thì vừa vặn dễ cho anh hấp thu năng lượng.
Ôn Văn đưa tay chắn trước mặt Thương Nhãn, cánh tay màu đen có chút mảnh khảnh cứ thế ngăn chặn lại đòn tần công của Thương Nhãn.
"Hắn không thể nào chống đỡ được, cho dù cánh tay rất đặc biệt nhưng bản thân hắn không có sức mạnh để chống lại mình... không đúng, là sức mạnh của mình đang tan biến!"
Thương Nhãn kinh hãi phát hiện sức mạnh thuộc về Kỳ Linh Châu mà mình khó khăn lắm với tích góp được đang thông qua nơi tiếp xúc với găng tay màu đen kia truyền vào cơ thể Ôn Văn!
Thương Nhãn vội vàng rút tay lại, nhưng chỉ thấy Ôn Văn dùng tay kia đánh úp về phía bụng mình, Thương Nhãn vội vàng ngưng tụ sức mạnh tới phần bụng, hi vọng ngăn chặn lại đòn tấn công của Ôn Văn.
Nhưng rất nhanh sau đó Thương Nhãn lại phát hiện tay trái của Ôn Văn lại tỏa ra ánh sáng màu trắng bệch tỏa ra phần bụng mà mình đang phòng ngự, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài!
Thương Nhãn bay đi thật xa, vừa rơi xuống đất thì không chút do dự chạy trốn.
Chỉ mới giao đấu một hiệp, Thương Nhãn đã hiểu rõ trên người Ôn Văn có điều kỳ lạ, thậm chí có thể hoàn toàn khắc chế hắn, vì thế hắn mới không ngu dốt liều mạng với Ôn Văn.
Nhìn Thương Nhãn chạy trốn, Ôn Văn nói với Cố Phán Hề: "Cô cứ chờ ở đây là được, hắn trốn không thoát đâu!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo